KHÔNG TU LÃNG PHÍ KIẾP NGƯỜI - CƯ SĨ HUỆ ĐẠTBiên Soạn: Cư Sĩ Huệ Đạt Nhà Xuất Bản: Hồng Đức Số Trang: 94 Trang Hình Thức: Bìa Mềm Khổ Sách: 14x20,5cm Năm Xuất Bản: 2019 Độ Dày: 0,5cmKTLPSÁCH GIÁO LÝ20.000đSố lượng: 99 Quyển
Lời Tác Giả Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Kính thưa Quý vị, con đây mới chỉ đếnvới Phật Pháp được một năm nên trình độhiểu biết còn rất hạn chế, nhưng vì hằngngày nhìn thấy nhiều người không hiểuđạo đã vô tình phạm nhiều nghiệp ác màchính họ cũng không biết không hay nêncon đã cố gắng viết lên quyển sách này.Cũng như con ngày xưa cứ tưởng mình làngười tốt vì hay bố thí giúp người nhưngbản thân gây nhiều tội nghiệp mà khôngbiết nên bây giờ dù đã sám hối rất nhiềuvẫn chưa hết tội lỗi.Trước đây con thường nghĩ ngợi nhiều,phải sống sao cho thật ý nghĩa và con nghĩlà phải đạt được nhiều thành công làmđược nhiều chuyện để đời thì chết mớikhông hối tiếc.
Cũng may, con làm gìcũng … thất bại, phiền não sinh Bồ Đề nhờduyên lành mà con đã giác ngộ PhậtPháp, hiểu được chân thật lý lẽ cuộc đờilà vô thường, chỉ có thành tựu tu hành mớilà thành tựu vĩnh viễn.Có người bảo con ráng chờ đến khithành công có nhiều tiền, ráng chờ đếnkhi tự độ được rồi hãy kể lại chuyện PhậtPháp nhiệm mầu, viết sách chia sẽ vớimọi người. Nhưng con nghĩ chờ đến baogiờ trong khi tương lai là vô thường bấtđịnh; thôi thì cứ xem như người học lớpmột chỉ lại cho người mù chữ, được nhiêuhay nhiêu đúng theo tinh thần Bố thí BaLa Mật của Chư Phật.Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Huệ Đạt kính bút
Trích: “Không Tu Lãng Phí Kiếp Người - Tại Sao Phải Tu”: 1. Vô thường: Vạn vật biến đổi khôngngừng, có sinh có diệt, có tồn có hoại, vạnvật vô thường, kiếp người vô thường.Lý do đầu tiên chúng ta phải tu là vìchúng ta không tồn tại mãi mãi, thời giantrôi qua rất nhanh và mỗi ngày qua đi làmột ngày ta tiến gần đến cái chết.Phật nói: Mạng người sống trong hơithở, hít vào mà không thở ra nữa nghĩa làchết, không ai biết được mình có thể sốngđược bao lâu và mạng người rất mongmanh như pháo đã châm ngòi chỉ chờngày nổ.
Nếu chúng ta là những người cao tuổithì hãy nhìn vào những đám tang, nhữngngười “đang chết”, chẳng mấy chốc nữathôi chúng ta sẽ là người phải nằm trongquan tài và chẳng mấy chốc nữa mọi dấutích về sự tồn tại của chúng ta đều trở vềcát bụi tan thành mây khói.Nếu chúng ta là những người trẻ thìhãy nhìn vào cha mẹ mình, ông bà mình,rồi chẳng mấy chốc chúng ta cũng sẽ giànhư thế, tay chân run rẩy, sinh hoạt khókhăn khổ sở, ăn chẳng biết ngon, vui chơithì không đủ sức, cố gắng làm hết nhữnggì có thể để duy trì tuổi xuân, duy trìmạng sống ... rồi có ích gì? cũng phảichết.
Và khi chết chúng ta mang theo đượcgì? Không gì cả, vợ con phải bỏ lại, củacải bỏ lại, ngay cả cái thân xác mình yêuquý nhất cũng phải bỏ lại thì còn mangtheo được gì.Nhìn vào những người không lo tu thậtđáng thương, ngày ngày tháng tháng khổtâm lao lực chạy theo danh lợi tiền bạc,vợ đẹp con ngoan người chưa có thìmuốn có, người có được nấc thang này thìlại muốn leo tiếp nấc thang khác, đến giàvẫn còn ham muốn, đến chết mới chịunhắm mắt xuôi tay bỏ lại tất cả cuối cùngtrở lại là con số không.
Đọc tới đây mọi người sẽ cho con làngười bi quan, không cầu tiến, chắc con làngười nghèo khổ chẳng làm được gì nênbi quan như thế. Nhưng xin mọi người hãydẹp con qua một bên mà nhớ lại nhữnghình ảnh Đức Phật Thích Ca Mâu Ni ngàynào.Phật Thích Ca là Thái Tử Tất Đạt Đacon vua Tịnh Phạn và Hoàng Hậu Magia,trị vì Vương quốc Ca tỳ la vệ, thuộc ẤnĐộ ngày ấy, nay thuộc Nepal.Ngài đãng sanh vào buổi sáng rằmtháng tư Âm lịch (lịch Trung Quốc) tại khuvườn Lâm Tỳ Ni vào năm 624 trướcdương lịch (Phật lịch tính từ năm 544 khiPhật nhập niết bàn).
Khi chào đời ngài đã có đủ 32 tướngtốt nên được một nhà tiên tri đoán rằngsau này ngài sẽ trở thành một bậc Đạivương thống trị thiên hạ hoặc một vị lãnhtụ tâm linh cứu khổ cho tất cả chúng sanh.Vì là con một của vua Tịnh Phạn vànhà vua lo sợ sau này Thái Tử sẽ đi tu nênnhà vua đã nuôi nấng phục vụ Thái Tửtrong điều kiện tốt nhất, tuyệt đối khôngđể cho Thái Tử buồn phiền. Tuy nhiênsống giữa những cuộc vui chơi cung vàngđiện ngọc nhưng trong lòng Thái Tử vẫnđầy ưu tư, suy nghĩ mông lung về lẽ sốngchúng sanh nhân loại.
Thấy vậy vua Tịnh Phạn đã cưới vợcho Thái Tử là Công chúa Da Du Đà Lađể Thái Tử chuyên tâm hơn cho gia đìnhvà cho việc trị vì Vương quốc sau này màkhông bỏ đi tu.Tuy sống trong hoa gấm, vợ đẹp conkhôn (Thái Tử có một con trai tên là LaHầu La sau này cũng tu theo Phật) nhưngThái Tử vẫn thấy lòng mình thao thứckhông yên, và một ngày kia ngài xin phépVua cha đi ngao du khắp bốn cửa thànhcho khuây khoả. Khi đến cửa đông thấy những ông giàđầu tóc bạc phơ, thân thể ốm yếu, tay runrun trên chiếc gậy, trông thật thảm hại.
Thái Tử liên tưởng đến thân phận mìnhtrong tương lai có lẽ cũng không khác ônggià lụ khụ kia.Rẽ qua cửa nam là hình ảnh một ngườibệnh nước da xanh ngắt, nằm cong queobên lề đường, miệng kêu rên rỉ xem ramạng sống không còn mấy chốc.Thái Tử cảm thấy vô cùng thươngcảm, sai quân hầu đánh xe quay đi nhưngkhi tới cửa tây thì một cảnh tượng bi thảmhơn hiện ra trước mắt: kia kìa mấy ngườinô lệ nằm chết cong queo chưa ai chôncất ruồi nhặng bu đầy thật gớm ghiếc…